Mưa giông,tại sao lại viết về mưa nhỉ,giữa những ngày nắng hạ oi ả,người ta chợt thèm đến những cơn mưa thì phải...
Tối nay cũng vậy,cũng mưa ,cơn mưa không chỉ làm người ta quên đi cái nóng của mùa hạ,còn làm cho người ta không còn nhớ đến cảm giác mệt mỏi khi bận bịu về nhà 1 mình với căn phòng cô quạnh.
Vùi đầu vào công việc ta chợt nghe tiếng lách tách bên hiên cửa sổ,giật mình nhè nhẹ quay sang à thì ra là mưa,nàng ta ghé bên hiên nhà gợi ta nhớ về tuổi thơ.Những ngày lúa chín đầy đồng bố vội vàng gò lưng đi như bay với chiếc xe thồ cũ "chạy mưa" mang thóc về.
Ngày ấy nhiều khi nhìn mưa đến bất ngờ, mẹ lại chép miệng và thở dài thườn thượt khi mưa vội đến con trẻ mải chơi để ướt hết củi "Nhà lại không còn gì đun" , nghe mà nẫu cả ruột gan. Với người lớn, những cơn mưa vội nhiều khi mang đến những thứ gọi là nỗi buồn không thể nói thành lời.
Thích thú nhất với đám trẻ chúng tôi là được long nhong tắm mưa và kéo đàn kéo lũ bắt những chú cá rô tràn trề sức sống nhảy choi choi ở chân ruộng. Hồi ấy ngay cả đến bây giờ vẫn lóng ngóng cầm ko nổi với sức sống mạnh liệt của chúng vẫn bị vảy sắc nhọn đâm vào tay đau điếng.
Thỉnh thoảng tôi được theo chân, cầm giỏ cho các anh cùng khu xóm đi trong mưa, dọc những con mương cạn và những bờ ruộng vừa gặt để tìm cá là một niềm vui lớn. Sau mưa, mặt trời nhú lên như để chính thức gọi hoàng hôn, màu nắng nhạt đẹp lạ lùng .
Giờ ở phố mưa giông cũng ào nhanh lắm.Nhiều khi đi làm về gặp mưa lại vội vã về nhà như có người đang chờ vậy, những dòng suy nghĩ mờ ảo chợt hiện lên "chỉ thất tình mới đi tắm mưa". Lại vội ghé quán cóc ven đường trú tạm , xòe bàn tay thô kệch hứng những giọt mưa mát lạnh trong veo, lòng chợt nhớ da diết chắc lại về quê thôi,về tìm lại cơn mưa giông ngày xưa...!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét